CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tịnh Thủy Hồng Liên


Phan_65

Kim vương gia cất bước đi tới, nắm tay áo hắn, nghiêm giọng chất vấn: “Rốt cuộc là ai làm ngươi thành như vậy… thân vệ của ngươi đâu? Bọn họ sao có thể để ngươi đối đãi bản thân như vậy!” Câu đầu tiên của hắn đích thật là dò hỏi thật hung, nhưng nghĩ tới năng lực của người trước mắt, trừ bản thân hắn ra còn ai có thể lợi hại tới mức ‘gọt tóc trên đầu lão Diêm’, vì thế liền chuyển sang trách cứ thẳng vào Diêm Phi Hoàng.

Diêm Phi Hoàng cười ha ha: “Đầu trọc có gì sai? Không phải chỉ ít đi vài cọng lông sao, đáng cho ngươi kinh ngạc thế hả.”

“Bím tóc sau đầu, ngưng tụ tinh phách con người, sao ngươi có thể tùy tiện gọt đi.”

“Trong truyền thuyết, ngàn năm trước có một con lừa hói tên là Nhan gì đó gì đó, hiệp trợ Đại Yến Tống Tường vương lập quốc. Nếu tóc trên đầu ngưng tụ tinh phách người, con lừa hói ngàn năm trước sao có thể lập nên công trạng như vậy?” Diêm Phi Hoàng lý lẽ thỏa đáng tìm chứng cứ phản bác.

“Lừa hói?” Kim vương gia không hiểu gì lặp lại.

“Hai, người Nam Hàn các ngươi không biết thói quen dùng từ của người Đại Yến, lừa hói chính là kẻ trọc đầu.”

Vị tiền bối ‘lừa hói’ của hắn cũng tính là lão bằng hữu Tây Thương tộc, sau đó còn vì chuyện của Bạch Y giáo mà nhiều lần lập công lao, cho dù không nhắc tới những thứ này, nói thế nào cũng tính là nhân vật có diện mạo dễ coi, nhưng lại bị Diêm Phi Hoàng cái tên không giảng lý biến thành kẻ giống như Pháp Hải lão hòa thượng.

Diêm Phi Hoàng lại nói: “Thật ra cạo đầu xong rất sảng khoái, thật không hiểu người Nam Hàn các ngươi, động một chút là để bím chuột, bị người quấn bím tóc rất vui sao.”

Kim vương gia đối với chuyện hắn động một chút lại dùng từ phân biệt ‘các ngươi’, ‘chúng ta’ cảm thấy rất rét, sắc mặt cũng trầm xuống.

Binh sĩ xung quanh thấy hai người thấp giọng nói chuyện, sắc mặt vương gia càng lúc càng ngưng trọng, cho rằng có chuyện chính sự gì đó, âm thầm cẩn thận không phát ra tiếng, tự động tự giác lùi ra khúc xa nơi không thể nghe thấy.

Kim vương gia hừ lạnh nói: “Ta biết ngươi từ Đại Yến chạy tới đây, đối với bổn quốc có ý hoài niệm không quên. Nhưng cũng không thể vì vậy mà sỉ nhục thói quen tổ tiên chúng ta lưu lại.”

Diêm Phi Hoàng tỉnh ngộ, giở khóc giở cười nói: “Ngươi đa tâm rồi thì phải? Ta tứ hải là nhà, sao có thể mang ý ‘hoài niệm không quên’ với Yến quốc. Chỉ là ta đang nghĩ, tập tục cũng có biến hóa không phải sao? Chẳng hạn bím tóc đuôi chuột của các ngươi__ hai, ngươi đừng nhìn ta như thế, không phải ai ai cũng xem nó là ‘ngưng tụ tinh phách’, người nước khác đều chỉ gọi nó là bím đuôi chuột.”

“Tập tục cũng có biến hóa? Sao ta không thấy.”

“Coi ngươi kìa, đây điển hình là không có học vấn, quên chuyện tổ tiên.” Diêm Phi Hoàng hùng hồn nói, “Khi Nam Hàn khai quốc, quốc nhân để đầu bán nguyệt, chỉ cạo phần tóc phía trước đầu, phần còn lại thì kết thành cái bím lớn. Sau đó vì thợ cắt tóc kỹ thuật không tốt, không ngừng cạo lầm khu vực để tóc dài, mấy chục năm trôi qua, phần tóc đã lùi tới sau đầu.”

“A? Còn có chuyện này?”

“Đợi khi về kinh thành, ngươi trở về tìm tiểu hoàng đế mượn một vài điển tịch khai quốc là biết. Đại khái sau ba mươi năm, có đại thần phát hiện vấn đề này, thế là tấu lên hoàng đế, mới vạch ra [quy chuẩn cạo tóc] chiêu cáo thiên hạ, cũng yêu cầu tiến hành kiểm định hằng năm đối với thợ cạo. Nhưng vì đại bộ phận người dân chỉ còn lại phần tóc nhỏ sau đầu là có mọc tóc, vì thế [quy chuẩn cạo tóc] liền đem khu vực để tóc quy định thành lớn cỡ đồng tiền.”

“… Trải qua chuyện ly kỳ như thế, nhưng tại sao hiện tại không có bao nhiêu người biết chuyện lúc đó chứ?”

“Lịch sử là cái gì, lịch sử không phải là do hậu nhân nói sao? Hậu nhân cảm thấy chuyện trước kia thể hiện người Hàn quá không văn hóa, hơn nữa kiểu tóc thần thánh này cũng đến quá mức vô lý, nên mới xóa dần phần ký lục này. Cũng chỉ có sử sách chính bản trong hoàng cung còn có thể thấy được chân tướng thôi.”

Kim vương gia nảy sinh cảm khái ‘nghe một lời quân, bằng mười năm đọc sách’, nhưng kinh nghiệm sống chung nhiều năm với Diêm Phi Hoàng ẩn ẩn nhắc nhở hắn, Diêm Phi Hoàng sẽ không phải không có mục đích mà kể cho hắn nghe chuyện này, thuận tiện chê cười một chút kiểu tóc thần thánh của họ. Kim vương gia trừng to hai mắt, cẩn thận hỏi: “Ngươi nói với ta những cái này… không phải là vì muốn ta cho phép ngươi cạo đầu đi.”

“Người hiểu ta, chỉ có Kim vương gia!” Diêm Phi Hoàng cười ha ha, “Ta chỉ muốn đề nghị một chút với ngươi, sau này trong quân đội ai thích để kiểu tóc nào, khi không có chiến đấu thích ăn mặc thế nào, thì đừng đi quản bọn họ nữa.”

Q.3 - Chương 180: Cùng Chung Tầm Nhìn.

 

“Ngươi! Đây không phải là muốn thiên hạ đại loạn sao, hơn nữa, có thể có ai đồng ý?”

“Những binh đinh đó là do trong nhà nghèo tới không chịu được, mới ra ngoài kiếm chút quân lương nuôi miệng ăn trong nhà. Mà những thợ cạo tóc kia lại là triều đình hằng năm khảo thí cấp phép, tiền thu vào tự nhiên sẽ cao. Ngươi thử nhìn kiểu tóc này, muốn ngoài khu vực mọc tóc không lên mầm, thì ít nhất ít nhất cũng phải năm ngày cạo một lần, một năm tính ra là chi tiêu lớn bao nhiêu.”

“Vì chút tiền này, bọn họ liền nguyện ý…”

“Ngươi là vương gia không nhiễm khói bụi nhân gian, sao biết được tâm nguyện của bách tính bình dân. Ngươi cho rằng những người không cần lên chiến trường liều mạng, dựa vào việc hối lộ quan phủ liền có được tư cách cắt tóc, có thể có địa vị cao bao nhiêu trong lòng bách tính. Ngay cả mặt mũi triều đình, cũng đều vì một đám thợ cạo, kiểu tóc này bại hoại luôn rồi.”

Kim vương gia ngừng tranh luận ngẫm nghĩ.

Diêm Phi Hoàng liếc mắt nhìn nghiêng một lúc, lắc đầu đi. Hắn chọn đi theo Kim vương gia đánh thiên hạ, lúc đầu nhìn trúng chính là sự bao dung và biến thông của người này. Cho dù là những lời không thể tin nổi, hắn cũng tin Kim vương gia có thể lý giải.

__ Tiêu chí của văn mình là: chọn lựa tôn trọng người khác, chỉ cần không phạm vào lợi ích của ngươi.

__ Lý giải lẫn nhau phải bắt đầu từ chuyện nhỏ.

Hai câu châm ngôn này, Diêm Phi Hoàng nhớ rất rõ.

Không lâu sau, có lẽ hắn có thể đả động Kim vương gia, toàn lực trấn áp nhánh quân đội Nam Hàn, trọng chỉnh trật tự Nam Hàn. Đây không phải là chuyện gian nan bình thường, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến các binh sĩ cam tâm tình nguyện khai chiến với bổn quốc đây?

Hắn nhìn về hướng Hoàng Linh Vũ đi xa, hướng tây nam xa xôi. Theo như dự liệu, không lâu sau, nơi đó sẽ trở thành chiến trường hắn và Hoàng Linh Vũ hội họp. Nói thật, hắn không tin còn có ai có thể ăn ý với Hoàng Linh Vũ như hắn. Khi nghĩ như thế, kiên cường như Diêm Phi Hoàng, vẫn cảm thấy không cam lòng và chua sót nhàn nhạt.

__

Đám người Hoàng Linh Vũ vội vàng cưỡi ngựa ly khai, người biết chuyện hai người trước kia lặng yên không nói, mấy tiểu bối tâm mang hiếu kỳ, Mộ Dung Sí Diệm nửa hiểu nửa không một đường trầm tư muốn nói lại thôi.

Khi thái dương dâng lên, bọn họ sớm đã rời khỏi phạm vi doanh địa Nam Hàn. Lá cờ ba góc thêu long vũ màu đen phất phới trong cánh rừng xa xa, dần biết mất khỏi phạm vi có thể nhìn thấy được.

Khi đến trưa, đã cách rất xa, đám người mới xuống ngựa nghỉ ngơi một chút.

Đợi các tiểu bối đi lấy nước làm cơm, Mộ Dung Bạc Nhai mới ôm Hoàng Linh Vũ tới bên cạnh khe suối rửa ráy.

Hoàng Linh Vũ lặng lẽ đánh giá Mộ Dung Bạc Nhai làm như trấn định thản nhiên kia.

Chuyện của Hoàng Linh Vũ, là cây kim giữa hai người, con đường vận mệnh một khi đi qua thì không cách nào chọn lựa. Y không muốn lãng quên Diêm Phi Hoàng, vẫn xem hắn là bằng hữu tốt nhất mà đối đãi, sự thật này đối với Mộ Dung Bạc Nhai mà nói, lại trở thành một bậc ngáng nhất định phải bước qua, đây là cái giá tất yếu phải bỏ ra để bọn họ có thể ở bên nhau.

Nhưng nhìn trái nhìn phái, vẫn cảm thấy nam nhân này đại khái, có lẽ, chắc là trong ngoài đều một mực trấn định, thậm chí có loại cảm giác thiếu niên lão thành an nhiên tự tại.

“Ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Mộ Dung Bạc Nhai rất dịu hòa mỉm cười.

“Lẽ nào ngươi không có gì muốn hỏi sao?”

Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ nghĩ: “Không có a, tại sao hỏi vậy?”

Hoàng Linh Vũ có chút buồn bực.

“A, lẽ nào bỏ quên thứ gì ở đó rồi?”

“Hừ.” Khinh bỉ phủ nhận.

“Lẽ nào là__ táo bón? Không cần gấp, ta có dược đặc trị.”

“Không phải!” Trảm đinh chặt sắt.

“Chắc không phải là… trĩ sang…” Mộ Dung Bạc Nhai nhỏ giọng mà cẩn thận thăm hỏi, dán sát bên tai Hoàng Linh Vũ, “Như vậy làm sao đây, nơi có thể khiến hai ta tiêu hồn, không thể bị hủy hoại như thế.”

“…” Hoàn toàn không có khí lực có thể nói chuyện với hắn.

Mộ Dung Bạc Nhai hiếm khi thấy bộ dáng nghẹn họng của Hoàng Linh Vũ, khỏi nhắc có bao nhiêu vui vẻ, cười mị mị hôn tới hôn lui trên má y, chọc Hoàng Linh Vũ ngứa ngáy cả người, bất tri bất giác cùng hắn lăn ra cỏ.

Hạ thấp thanh âm cẩn thận cẩn trọng quấn lấy mấy vòng, cuối cùng vẫn là Mộ Dung Bạc Nhai chiếm thượng phong, vững chắc bao trùm Hoàng Linh Vũ với thân thể như con gà dưới bóng râm thân mình, tiếp tục chọc y.

“Có gì thì mau nói, chúng ta đều là lão phu lão thê rồi, ánh mắt này của ngươi sẽ khiến ta cho rằng ngươi đang mời gọi ta đó.”

“Lão phu lão thê, ách? Sao ta chưa từng nghe qua ai lấy thê tử a.”

Mộ Dung Bạc Nhai cười lớn: “Phải phải, chúng ta đều là lão phu lão phu!”

Cứ như vậy, Hoàng Linh Vũ biết trong lòng Bạc Nhai đã không còn bóng râm, bất kể là thật sự không có, hay là không nguyện ý để y nhìn thấy được.

__

Bỏ Hoàng Linh Vũ một mình ở lại khe suối nhỏ lật đá tìm tôm cua, Mộ Dung Bạc Nhai trở lại gần doanh thu lượm củi khô.

Trình Bình đi tới cạnh hắn, lần này ra ngoài, thật sự không có bao nhiêu chuyện có thể cho hắn biểu hiện. Chẳng qua hắn cũng không có hứng thú biểu hiện cái gì, nhưng giai thoại giữa Hoàng Linh Vũ và hai nam nhân, ít nhiều cũng có thể khiến hắn nổi lên tâm hiếu kỳ.

Thấy Mộ Dung Bạc Nhai nửa phản ứng đặc biệt cũng không có, cuối cùng hắn cũng mang thần sắc ái muội nhẹ giọng nói: “Không ngờ ngươi có thể nghĩ thông, thật là hiếm có đáng quý.”

Mộ Dung Bạc Nhai kỳ quái liếc hắn một cái, nói: “Có gì mà nghĩ thông hay nghĩ không thông, hiện tại nếu đã là kết quả này, ta đã cảm thấy may mắn cực điểm. Vốn còn nghĩ không biết y có bỏ phu cải giá, hay là một hầu hai phu không.”

Trình Bình xém chút nghẹn nước miếng của mình.

“Một, một hầu hai phu…” Khó thể tưởng tượng, Hoàng đại như vậy, mà một hầu hai phu.

Mộ Dung Bạc Nhai lại nhìn sang phía Sí Diệm: “Nếu lại thêm hắn, chắc là một hầu ba phu cũng có thể.” Trình Bình còn chưa kịp phản ứng, hắn lại nói lời không chọc chết người không ngừng nghỉ, giọng điệu trịnh trọng kéo dài: “Thật ra, nên là ba phu chúng ta cùng hầu một mình y thì đúng hơn, vật lấy ít làm quý mà.”

Cái gì, cái gì ba đối một, một đối ba… cái gì vật ít thì quý? Trình Bình sắp theo không kịp suy nghĩ của Mộ Dung Bạc Nhai, thầm nghĩ, người Hoàng đại chọn hóa ra cũng thần kỳ như vậy, vì thế sâu sắc cảm khái, không còn chút sức lực bỏ đi.

Mộ Dung Bạc Nhai nhìn về hướng khe suối nhỏ, xa xa, từ giữa đám cỏ cây có thể thấy được con suối phát sáng lấp lánh, có một bóng dáng chuyên tâm vô cùng.

Ba nam hầu một phu… thật là thổ huyết! Nếu Hoàng Linh Vũ nghe được hắn nói thế này, tính ra sẽ thổ huyết đi.

Không cần bất cứ ai nhắc nhở. Mộ Dung Bạc Nhai biết vị trí của mình.

__ Ở bên cạnh Hoàng Linh Vũ, không có bất cứ ai có thể đẩy lùi hắn.

Không chỉ vì tưởng niệm tích lũy trong thời gian xa cách bốn năm, hơn nữa là vì hắn đã dần thấy được thế giới trong mắt Hoàng Linh Vũ.

Quốc cảnh tiến lui không quan trong, vì sớm muộn cũng sẽ biến động.

Nhưng trí tuệ một khi mọc rễ trong lòng người, thì sẽ không bị người đoạt đi. Chỉ cần có những trí tuệ này, thì sẽ không cam nguyện bị xem thành xuẩn dân tùy ý thao túng. Chỉ cần tồn tại chút tinh thần đấu tranh vì chân lý, cho dù không thể hoàn toàn xóa bỏ sự bất công trên đời, nhưng ít nhất cũng có thể đáng chờ đợi hơn bây giờ.

Đây là câu trả lời của Hoàng Linh Vũ đối với thế giới này. Tiếng trả lời rất nhỏ, chỉ có những manh mối mỏng manh, y thậm chí chưa từng nói rõ, chỉ chờ người của thế giới này từ từ thể hội__

Không cần sự hiệu triệu, dẫn dắt của bất cứ ai, chỉ dựa vào trí tuệ của bản thân, tìm phương thức sinh tồn thích hợp nhất với mình, sau đó tuần tự bước trên con đường đó.

Mộ Dung Bạc Nhai xác định, bắt đầu từ khi nhận ra con đường này, hắn nguyện ý đi cùng Hoàng Linh Vũ tới bất cứ đâu.

Trở về! Sắp về đến Nam Vương quân, dùng thiết kỵ trọng khí, tiêu diệt toàn bộ phần tử hiếu chiến ngu xuẩn không linh. Sau đó an định quốc gia, không có quân đội nào có năng lực phát khởi huyết chiến. Thôn trang bị thiêu hủy sẽ được dựng lại, người tránh né chiến loạn sẽ lại xuất hiện.

Nơi đó có người của Lục Mang Lâu xếp đặt, sau đó tất cả sẽ trở về đúng tuần tự.

Người trong Hắc Vũ Kỳ đó, Diêm Phi Hoàng đó chắc cũng tán đồng cách làm của Hoàng Linh Vũ. Chỉ là không biết lúc nào, mới có thể thấy được hai người này sóng vai đứng trên chiến trường. Đến lúc đó, vị trí của hắn sẽ đặt ở đâu.

Đến lúc đó, là một trận quyết chiến thế nào a!

Q.3 - Chương 181: Tình Huynh Đệ. Xem Thêm: Http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=149&t=333395

 

Tuy không tới mức yếu không chống nổi gió, nhưng cốt lõi từng chịu tổn hại, thể chất của Hoàng Linh Vũ còn yếu hơn người thường, đến tối, khi một đám người tá túc ở khe cốc, y đã mệt tới mức lảo đảo muốn ngã.

Mộ Dung Bạc Nhai nhìn sắc mặt y, trong lòng có dự cảm không tốt. Từ khi trùng phùng tới nay, Trình Bình đã từng nhắc tới vấn đề thể chất của y, chỉ là vẫn không thấy phát tác, nên hắn cũng cảm thấy tính uy hiếp này không quá lớn mà bỏ qua. Lần này bôn ba đường dài, bọn họ thân thể cường tráng mà còn cảm thấy ăn không tiêu, càng huống hồ là Hoàng Linh Vũ đã mất đi hai xương gối, gánh nặng càng thêm nghiêm trọng.

Những người khác đều tự giác phụ trách cơm tối dựng trại vân vân, để lại hắn bồi Hoàng đại nghỉ ngơi.

Hoàng Linh Vũ dựa lên vai hắn, ngồi bên cạnh lò trống vừa mới dùng đá dựng lên, mơ hồ nhắm mắt. Trên trán đột nhiên nóng lên, khi mở mắt ra, phát hiện là Mộ Dung Bạc Nhai đang lo lắng, thử nhiệt độ cho y.

“Không có gì phải lo đâu, chốc chốc thôi, ngày mai lại tốt.”

“Bọn họ nói ngươi chốc nóng, chốc lạnh, vốn dĩ ta còn cảm thấy không có khả năng, thì ra là thật.” Mộ Dung Bạc Nhai buông tay xuống, cầm tay đang tùy tiện gác lên tảng đá của Hoàng Linh Vũ lên, ủ trong lòng, “Nhiệt độ cơ thể cũng có thể lạnh như vậy.”

“Nói cứ như ta là máy biến nhiệt vậy.” Hoàng Linh Vũ dùng vai huých hắn, mới vài cái lại cảm thấy không còn khí lực.

Mộ Dung Bạc Nhai thở dài ôm y, nói: “Ngươi cứ sống yên ổn ở đây đi, bớt nói mấy câu kỳ quặc khó hiểu đó.”

“Hử? Sao không tránh né vấn đề này nữa đi? Ta cứ thích nói mấy lời kỳ quặc khó hiểu đó, ngươi làm gì ta.”

“Nếu là bình thường, ta tự nhiên sẽ bảo ngươi ngoan ngoãn giải thích rõ ràng cho ta nghe, chẳng qua hiện tại thì__” Mộ Dung Bạc Nhai cúi đầu hôn y một cái, tiếp tục nói: “Ngươi cứ ngủ một giấc đi đã.”

Khi Mộ Dung Sí Diệm trở lại, trong tay ôm một bó củi khô, làm bẩn y phục trắng tinh cũng không để ý. Hắn bỏ đồ xuống, ngồi xổm trước mặt hai người, nhưng Hoàng Linh Vũ đã ngủ rồi, được Mộ Dung Bạc Nhai ôm chặt chẽ bao kín trong áo bào.

“Y rốt cuộc bị sao vậy?”

“Xuỵt!” Bạc Nhai giơ ngón tay ra hiệu im lặng, “Nhiệt độ cơ thể vẫn rất thấp.” Mà phiền toái là, vì nhiệm vụ nguy hiểm ở Hắc Vũ Kỳ trước đó, Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy đều chất đầy lượng lớn độc vật và mê được trong hành trang, Hoàng Linh Vũ đã lâu không mắc hàn chứng, dược vật trị chứng này chỉ mang theo một chút ít để đề phòng vạn nhất, căn bản không đủ dùng!

“Bụi trên người ngươi rất nhiều, tay ta không thể buông ra, ngươi tự phủi đi.” Bạc Nhai cố gắng không kinh động tới Hoàng Linh Vũ, thấp giọng nói, giống như kẻ trộm.

“Ân.” Sí Diệm đáp ứng một tiếng, đứng bên cạnh nghiêm túc thành thật phủi sạch bụi. Phủi xong, nhìn trái phải không thấy có chuyện gì, nên lại ngồi xổm xuống, hứng thú quan sát gương mặt say ngủ của Hoàng Linh Vũ.

Nhìn rồi nhìn, nhịn không được muốn vươn tay nặn nặn mũi y, muốn xem thử Tiểu Hoàng bị nghẹn khí thì sẽ có vẻ mặt thế nào. Nhưng chưa kịp thành công, ống tay áo to lớn của Mộ Dung Bạc Nhai huơ tới, cản ‘ma trảo’ đó ra khỏi phạm vi uy hiếp.

Sí Diệm giống như bị đoạt mất đồ chơi, không cam lòng nhăn mặt, thấp giọng hô một tiếng: “Ca ca!”

Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy trên người phát lạnh, ngừng một chút, mới hỏi: “Trước kia ngươi không phải luôn gọi ta hoàng huynh, Bạc Nhai này nọ sao, từ lúc nào đã đổi thành kiểu xưng hô buồn nôn này?”

Sí Diệm phiêu mắt nhìn sang chỗ khác, hồi tưởng một chút, nói: “Đám tiểu tử trong Lục Mang Lâu đó, đều gọi như vậy.”

“…” Tại sao, vốn là một cách xưng hô rất bình thường trong dân gian, khi từ miệng Sí Diệm, lại nảy sinh hiệu quả tình sắc, chẳng lẽ là vì không ý thức được có mang theo giọng điệu làm nũng sao? Bất luận thế nào, đều đáng để nghiên cứu.

Làm huynh đệ nhiều năm như thế, trừ thời nhi đồng an nhiên vô sự, không dễ gì mới có cơ hội bó gối nói chuyện thế này, Bạc Nhai đột nhiên nghĩ tới một vấn đề đã quấn lấy hắn rất lâu, sau khi Sí Diệm chưởng quản Bằng Tổ, vốn là thay hoàng triều làm những việc ám sát trong tối, nhưng hắn lại không tuân thủ quy tắc ẩn mình, ngược lại lúc nào cũng xuất hiện với bạch y, chấp nhất như vậy đã vượt qua sở thích đối với màu sắc, quả thật phải có lý do gì đó rất trọng đại sau lưng mới khiến hắn không thể không làm như vậy.

Hắn giả vờ nhăn nhó với vết bụi đất trên người Sí Diệm, nói: “Tại sao ngươi luôn thích mặc y phục màu trắng, ngay cả phục sức cũng là màu nhạt. Ra khỏi cửa, nhập gia tùy tục, dù sao cũng nên đổi mấy loại y phục màu sắc chứ.”

Sí Diệm đối với vấn đề này không chút để ý trả lời: “Mặc quen rồi, nhất thời không đổi được.”

“Nếu chỉ là vấn đề thói quen, vậy tại sao khi ngươi tiến hành ám sát cũng không chịu nhịn, cứ như nhất định muốn để người bị giết phát hiện ra ngươi vậy…” Nói tới đây, Mộ Dung Bạc Nhai ngừng lại.

Quan hệ từ tình cảm như có như không, đột nhiên biến xấu, sau đó là tranh cãi nói không hợp lời, từ khi hắn cấp bách cầu tình vì hoạn thị, đến lúc che giấu tâm tình thật sự, nếu còn không hiểu quan hệ trong đó, Bạc Nhai cũng không xứng làm huynh trưởng nữa.

“Quả nhiên là muốn bị người phát hiện sao?” Bạc Nhai lăng lăng nói.

Không muốn lấy đi tính mạng người, nhưng lại không thể không tuân theo ý chí của Mạc Xán mà càng bước càng xa trên con đường giết chóc, vì thế chỉ có thể lưu lại sơ hở ở những điểm nhỏ nhặt.

Vẻ mặt của Sí Diệm rất kỳ quái, ánh mắt phiêu tới phiêu đi, không đáp lời.

Cuối cùng, Bạc Nhai định thần, nghiêm túc đánh giá lại ấu đệ của mình, sau đó nói: “Trở về rồi nói đi, ta có vài kiện ngoại bào chưa động tới, có đủ các màu.”

“Ta không quen.”

“Sí Diệm, ngươi nhìn xem.” Bạc Nhai chậm rãi giải thích, “Hiện tại Yến quốc đã sắp vong, phụ thân cũng chết rồi, đại ca và nhị ca thì phân chia hai phương. Không còn cần tới Nhật Côn, hay Nguyệt Bằng gì nữa. Những thứ quen thuộc trước kia toàn bộ quên hết đi, ngươi cũng phải làm quen với cuộc sống sau này.”

“Cuộc sống sau này?” Sí Diệm mở to mắt hỏi.

“Đúng a, ngươi sẽ sống cùng chúng ta, không cần phải đi ám sát ai. Cho nên hãy thử một chút, ta cảm thấy thật ra ngươi thích hợp với bào tử màu lam đậm.”

“Màu lam đậm a…” Sí Diệm ngước nhìn mây trời suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng gật đầu thật mạnh, “Một lời đã định, thật ra ta cũng rất thích màu này.”

Bạc Nhai vươn cánh tay trống, gác lên vai Sí Diệm, đáp: “Một lời đã định.”

__

Màn đêm rất nhanh đã kéo xuống, khi hầu như đã tối thui, hương thơm của nai nướng truyền đi rất xa. Ngọn lửa trong doanh chiếu sáng bừng bừng.

Trừ chỗ làm cơm ra, Mộ Dung Bạc Nhai còn đốt một đống lửa ở chỗ không xa, vì đốt thêm đống lửa này, Sí Diệm phải tìm không ít củi, nhưng cũng không cần dùng nhiều như thế.

Hoàng Linh Vũ khép nửa mắt, bị đút mấy muỗng cháo nóng rồi lại ngủ trong lòng Bạc Nhai, thịt không ăn một chút. Sắc mặt Nhạc Huy liền khá khó coi, mấy lần truy vấn mới lưỡng lự nói: “So với mấy lần phát tác trước thì nghiêm trọng hơn, nếu là bình thường, cũng sẽ không thiếu tinh thần đến vậy.”

“Lẽ nào không thể trị tận gốc?”

Nhạc Huy trừng mắt nhìn Mộ Dung Bạc Nhai một cái: “Nói nghe dễ lắm, trong thân thể y có chân khí không thuộc về y, hơn nữa năm đó khi truyền vào lại có sai xót, mấy năm nay bắt đầu tác ác. Vốn dĩ chiếu theo phương pháp chúng ta nghiên cứu ra, có thể từ từ sử dụng toàn bộ. Nhưng y lại chạy đông chạy tây, khó tránh khỏi bị lệch, nên mới tạo thành họa ngầm. Muốn trị gốc, ngươi cứ chờ lúc nào thiên hạ thái bình rồi nói đi.”

Bạc Nhai có chút kinh tâm ôm chặt Hoàng Linh Vũ, kéo nhập sâu trong lòng, nhưng hắn không biết tới lúc nào thiên hạ mới có thể thái bình.

Trầm mặc rất lâu, cho tới khi chỗ lửa doanh kia lụi tàn, đã có thể tính là thời gian không ngắn, Bạc Nhai cuối cùng mới luyến tiếc giao người cho Sí Diệm quản.

“Ân? Hiện tại liền muốn dọn dẹp sạch sẽ sao?” Sí Diệm hỏi.

Bạc Nhai quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái: “Trước kia ngươi không phải từng chăm sóc người bệnh sao?”

Sí Diệm suy nghĩ rất lâu, không xác định lắm trả lời: “Hình như không có mà.”

Thời gian hắn suy nghĩ, đủ cho Bạc Nhai dùng kiếm khơi đám củi nóng bừng bừng, lửa tắt ngúm, rải cành cây khô chưa dùng hết lên, phủ thảm lông lên trên, sau đó ôm Hoàng Linh Vũ trong tay Sí Diệm qua, đặt vào trong thảm lông đó.

Hơi ấm thấm lên, không bao lâu đã khiến Hoàng Linh Vũ cảm thấy thoải mái, yên tâm dang tay chân, gương mặt nhỏ thì co vào trong thảm lông né tránh ánh sáng.

Q.3 - Chương 182: Quần Tộc Di Chuyển

 

Mộ Dung Bạc Nhai cười: “Ta tân tân khổ khổ làm cái ổ chăn này ấm áp lên, không phải để cho ngươi đá chăn ra.”

Hoàng Linh Vũ trở người, thoải mái sung sướng ngủ thật say, nào quản tới hắn nói gì.

Người khác đều quay mặt nhìn nhau, sau đó không biết là ai phát ra tiếng kêu, rồi tản ra, tự tìm nơi hợp ý mà ngủ, không có công phu để ý tới hai người họ thân thân mật mật. Chỉ có Thu Nhược Thủy có lương tâm, trước khi lên cây, còn cho Bạc Nhai một ổ Bổ Điểu Thù, để rải ngoài hai trượng quanh nơi dựng trại để đề phòng.

Sau khi an bài thỏa đáng, Bạc Nhai cũng chui vào thảm lông. Tuy là nóng, mặt đất hút hơi lửa đủ để duy trì hơi ấm rất lâu, thảm lông cũng rất mềm, nhưng trên người Hoàng Linh Vũ vẫn lạnh băng băng, Bạc Nhai cũng không cảm thấy nóng đổ mồ hôi. Hắn quay lưng ra ngoài, hai người trán kề trán, vô cùng thân mật.

Hoàng Linh Vũ cảm thấy ấm, thoải mái hít thở, vùi mặt vào trong lồng ngực Bạc Nhai. Cứ như vậy, cũng khiến Bạc Nhai cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chiến hỏa bùng nổ trở thành chuyện xa vời, trong mắt hiện tại, chỉ có một mảng an tĩnh.

Đây có thể coi là cảnh giới chuyên tâm nhất chí rồi, bất luận thân ở đâu, chỉ cần có Hoàng Linh Vũ ở bên cạnh, ánh mắt của hắn nhất định sẽ tập trung trên người y. Không biết trong mắt Hoàng Linh Vũ, hắn có thể chiếm phân lượng lớn cỡ nào đây?

Đêm khuya, vì mê dược của Nhạc Huy và độc vật của Thu Nhược Thủy, không cần có người canh chừng. Bạc Nhai ôm Hoàng Linh Vũ ngủ rất say.

Đầu óc đang ngủ say tràn đầy bóng tối tĩnh lặng. Đột nhiên tựa hồ có một mũi nhọn cảnh cáo đâm vào, kinh động Mộ Dung Bạc Nhai toàn thân căng chặt giật nẩy, cảnh giác mở mắt ra, phát hiện không hề có nguy hiểm tồn tại.

Lửa đã tắt hẳn, trong ánh sáng trăng sao, có thể nghe thấy rõ ràng trong ngọn núi rất xa truyền tới tiếng vượn hú, chỗ gần thỉnh thoảng cũng có tiếng cú rúc vang.

“Bạc Nhai? Ngươi nghe thấy cái gì sao?” Thanh âm của Sí Diệm vang lên trong bóng đêm, rất nhẹ rất nhỏ.

“Ân.”

Tiếp theo là Thu Nhược Thủy: “Hình như có người đang cầu cứu.”

“Ta đi xem thử.” Nhạc Huy nói.

“Ta cũng đi.” Lương Tiểu Tiểu nói.

Hoàng Linh Vũ động động, khàn giọng ho vài cái, mới nói: “Cố gắng đừng dây vào.”

“Hiểu được.”

“Ngươi yên tâm, ta đi cùng họ.” Sí Diệm nói.

“Ta cũng đi cùng.” Cao Quản nói tiếp.

“Đợi đã, đội túi tránh nhện vào. Trong đó có khí vị của nhện vương, Bổ Điểu Thù sẽ không tấn công các ngươi, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể tiện cho ta theo tung.”

Một chuỗi đối thoại hoàn thành trong bóng tối, sau đó lại hồi phục về an tĩnh. Sí Diệm vốn sở trường dạ hành, Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu cũng là tài năng xuất chúng trong Lục Mang Lâu, đi rừng cũng không phát ra tạp âm.

Nhưng chỉ qua một khắc bên phía khu rừng xuất hiện ánh lửa, khiến người lưu lại nảy sinh hiếu kỳ và bất an không thể xem nhẹ, ngay cả Thu Nhược Thủy cũng nắm chặt ổ nhện, chuẩn bị hễ phát hiện tình huống không đúng, sẽ lập tức phóng hùng nhện ra truy theo mùi vị.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt